Nghe thấy thế, niềm hy vọng lại một lần nữa dâng lên mạnh mẽ, mọi người đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, vậy là mọi thứ chưa kết thúc, mình vẫn còn cơ hội cạnh tranh. Chỉ có điều tất cả không hẹn mà cùng coi Đỗ Lập An là đối thủ nặng ký nhất. Chẳng lẽ không đúng à, anh ta được giữ lại lâu như vậy chắc chắn có ưu điểm nổi trội hơn người. Không được, mình nhất định phải cố gắng, bằng mọi giá phải giành được công việc ngàn năm có một này.
Thoáng chốc, bầu không khí yên ắng trở lại, vì mỗi người còn bận suy nghĩ kế sách ứng phó cho riêng mình.
Như mọi khi, Đỗ Lập An vẫn giữ vẻ mặt thâm trầm khiến người khác khó lòng nhìn thấu anh ta là đang vui hay đang buồn.
Đỗ Lập An tiến tới trước mặt Văn Trạch Tài, im lặng nhìn xoáy vào đối phương hai giây rồi mới nhàn nhạt cất lời: “Văn thanh niên trí thức, tới phiên anh.”
Dứt lời, anh ta quay người bỏ đi. Cái bóng lưng thẳng tắp, cực kỳ kiêu căng và ngạo mạn, như thể muốn tuyên bố với mọi người rằng tôi đây thừa năng lực đè bẹp tất cả. Vị trí nhân viên nhà sách chắc chắn sẽ thuộc về Đỗ Lập An tôi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây