Văn Thiên Nam bối rối ho khụ một tiếng: “Trừ bỏ chuyện này ra thì em có nhớ những kẻ đó đã làm gì anh trai em không, ví dụ như va chạm hay làm một số động tác kỳ lạ chẳng hạn.”
“Có, em nhớ”, thằng nhóc gật đầu cái rụp, trả lời rất rõ ràng, “Có một tên giật tóc anh trai em, đứt mấy sợi liền, anh ấy bị đau nên la oai oái. Em buồn cười quá nên giờ vẫn còn nhớ y nguyên.”
Văn Thiên Nam trầm mặc, rất có thể kẻ đó chính là người của Chu gia.
Cậu xoa đầu thằng nhóc mấy cái rồi đứng dậy đi ra sau vườn, rút điện thoại gọi cho Thương Phong, người đang canh chừng tại Thượng Dương Chu gia.
“Thiên Nam”, chỉ vài hồi chuông, Thương Phong đã bắt máy, giọng nói của anh ta vẫn trầm khàn lạnh lùng, bao năm không đổi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây