Đi mãi đi mãi, ước chừng mấy tiếng đồng hồ sau, anh mới dừng chân và nói: “Tìm thấy rồi, chỗ này núi non trùng điệp, tầng tầng lớp lớp cao thấp nối tiếp nhau, phong thuỷ đẹp, long mạch cực tốt, còn mang cả long sơn tướng.”
“Long sơn là tướng gì hả sư phụ?” Triệu Đại Phi thở hồng hộc, vừa quệt ngang quệt dọc cái cổ ướt đầm đìa mồ hôi vừa nhăn nhó hỏi.
“Lời sao ý vậy”, Văn Trạch Tài chỉ vào ngọn núi nằm phía đối diện, “Con nhìn kìa, đầu rồng ở chân núi, thân rồng uốn lượn giữa không trung, có phải rất giống dáng thanh long say ngủ không?”
Triệu Đại Phi nheo mắt quan sát rồi trầm trồ thích thú. Công nhận, càng nhìn càng thấy giống thật, hình dạng dãy núi y xì một con rồng xanh đang ngủ.
Đứng bên cạnh, Đặng Trường Thanh không mấy hứng thú lắm mà chỉ chăm chăm vào chuyện mình quan tâm: “Đại sư, long sơn tướng này thực sự tốt sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây