Gần như Điền đội trưởng vừa dứt lời, Triệu Ái Quốc đã gấp gáp giành quyền nói trước: “Là do cô ta quyến rũ tôi.”
Lời khẳng định này chẳng khác nào cái phao cứu sinh, cứu vớt tâm hồn Dương Diễm Cúc đang chìm sâu dưới đáy tuyệt vòng. Ôi, thì ra anh ấy không có lỗi, chồng mình không có lỗi! Nghĩ như vậy, Dương Diễm Cúc như được hồi sinh, cô đứng thẳng dậy, chỉ vào trán Hà Ngọc Lan chửi ầm lên: “Tao biết ngay mày chính là con hồ ly tinh chuyên đi phá hoại gia trang nhà người khác mà.
Ái Quốc nhà tao đàng hoàng đứng đắn, nếu không phải mày cố tình dụ dỗ anh ấy thì làm sao ra cớ sự này. Hôm nay tao phải đập chết mày, con đàn bà lăng loàn, không biết xấu hổ…”
Hà Ngọc Lan ngàn vạn lần không ngờ ngay trong thời khắc quyết định, Triệu Ái Quốc đã quay ngược mũi giáo đâm cho mình một nhát. Được lắm, anh bất nhân đừng trách tôi bất nghĩa. Hà Ngọc Lan đưa tay gạt đi giọt lệ còn vương trên mi mắt, nâng cao hàm, kiêu ngạo cười lạnh: “Đến bây giờ cô vẫn nghĩ Triệu Ái Quốc là người đàng hoàng đứng đắn ấy hả. Haha, tiếc rằng cô đã lầm to rồi. Trước khi các người kết hôn, chúng tôi đã ở bên nhau. Muốn nói tới cùng thì hồ ly tinh chính là cô đấy, Dương Diễm Cúc ạ!”
“Cô cho rằng anh ấy thực sự yêu một con đàn bà quê mùa, thô kệch, nửa chữ bẻ đôi không biết như cô sao? Anh ấy lấy cô chẳng qua là vì lười nên muốn tìm một người chịu làm tôi làm mọi hòng giảm bớt công việc mà thôi. Hừ, ở đó mà tưởng bở, nghĩ mình là tiên nữ chắc? Con điên!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây