Văn Trạch Tài mỉm cười: “Không sao, thế gian muôn màu, đâu ai có thể nhìn thấu hết thảy!”
Tiếu Thành Anh nóng lòng vào thẳng vấn đề: “Đại sư, vừa rồi không biết tại sao ngài lại nhìn chân tôi?”
Về chuyện chân anh ta bị tật, ngoài Tiếu bá ra thì không một ai biết, kể cả Tiếu Nhạc Nhạc cũng không.
Văn Trạch Tài không trả lời mà hỏi ngược lại: “Chẳng phải Tiếu tiên sinh mời tôi tới đây cũng là vì chuyện này hay sao?”
Tức thì hai mắt Tiếu Thành Anh vụt sáng, thái độ cung kính tăng thêm vài phần: “Đại sư quả là bậc cao nhân, không gì có thể qua được mắt ngài. Từ ba năm trước, chân tôi bắt đầu xuất hiện vấn đề. Tôi đã đi bệnh viện khám, uống qua Tây y, Đông y nhưng đều không có tác dụng, ngược lại bệnh tình càng thêm trầm trọng.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây