Nghe được lời này, ông Tống mới cảm thấy nhẹ nhõm đôi phần. Nãy giờ chạy vội qua đây, ông mệt đứt cả hơi, cũng chả yên tâm ngồi nghỉ vì quá lo lắng cho đứa em gái. Giờ thấy không còn chuyện gì của mình nữa, ông mới chịu ngồi xuống, uống hớp nước nghỉ mệt.
Trong khi ấy Tần Dũng và anh năm Tống cũng xắn tay áo giúp đỡ vài việc lặt vặt.
Quay đi quay lại chỉ có mỗi Văn Trạch Tài và Trương Phong là nhàn rỗi nhất.
Ngắm nghía pho tượng đồng tử nãy giờ, Trương Phong vẫn không thể nào lý giải nổi những thắc mắc trong lòng: “Đồng tử chỉ có tác dụng áp chế những cảm xúc tiêu cực của bà cháu xuống như vậy thì có khác gì cách làm cực đoan của cụ cố trước đây. Chung quy vẫn là hại bà mà?”
Suốt những năm tháng tuổi thơ, bà đã phải sống dưới sự khống chế và đè nén, giờ lại mang về thờ phụng vậy thì có khác nào bắt bà phải chịu đựng tiếp những năm tháng cuối đời?!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây