Bởi vì hôm đó mẹ không đi đâu hết, chỉ mỗi lên núi nhặt củi thôi thế nên chỗ đó là đáng nghi nhất.
Dừng một nhịp, anh ba Trương dè dặt đặt câu hỏi: “Đại sư, vừa rồi thầy bảo mẹ tôi bị không chế. Liệu…liệu có phải bà bị quỷ ám không?”
“Không phải quỷ!” Văn Trạch Tài nâng mắt nhìn người đàn ông cao to đang so vai rụt cổ vì quá sợ hãi, “Cũng không phải ma thuật hay tà thuật nào hết. Mà nó là một loại vật chất chuyên “ăn”
cảm xúc con người. Mẹ cậu đã bị đè nén một thời gian quá dài. Thứ này chỉ ép bà ta nhìn thẳng vào lòng mình, kích phát những suy nghĩ chân thật từ đáy lòng ra mà thôi.”
Anh ba Trương choáng váng ngã ngồi xuống đất. Tức là…tức là hết thảy trước đây đều là giả tạo, mẹ chỉ diễn cho bọn họ xem mà thôi chứ lòng bà không hề nghĩ vậy. Mẹ hiền lành đôn hậu khi xưa là giả, mẹ hùng hổ, ngoa ngoắt bây giờ mới là thật…
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây