“Gần thì cũng có đấy nhưng toàn nói tào lao! Ngay trong trấn nhà mình cũng có ông thầy bói họ Tống còn gì. Hễ ai tới ông ta cũng kêu ấn đường đen xì, tai ương sắp giáng. Nhưng nói tới nói lui chỉ có độc câu đó, chẳng bói ra được thêm câu nào khác. Anh thấy mười phần thì phải tám, chín là lừa đào!” Anh ba Trương đứng dậy, với lấy cái mũ đội lên đầu, bộ dáng dứt khoát phải đi.
“Ai biết được ông đại sư họ Văn kia có bản lĩnh thật không, hay là cũng giống vậy!” Chị ba Trương trề môi, lầm bầm nói trong bụng.
Chị cảm thấy ông chồng nhà mình quá ư là thật thà. Mà ở đời có câu “thẳng thắn thật thà thường thua thiệt”. Đấy, nhìn mà xem, nhà này có tận ba người con trai, hai người con gái nhưng từ ngày mẹ chồng xảy ra chuyện, cấm thấy ai tới hỏi thăm câu nào, toàn lờ lớ lơ đi đùn đẩy hết trách nhiệm lên đầu hai vợ chồng chị. Bữa trước đưa mẹ đi viện chỉ có hai vợ chồng xoay sở, giờ cũng chỉ có mình anh nhà chị chạy đôn chạy đáo tìm thầy tìm thuốc. Cứ làm như mẹ của một mình anh ấy không bằng!
Rõ ràng mẹ là mẹ chung, có việc mấy anh em phải xúm lại chung tay lo lắng chứ. Đằng này cứ dồn hết cho một đứa là cái kiểu gì?! Nghĩ mà bực hết cả người!
Nhìn cái mặt chảy ra thế kia là biết vợ lại đang ấm ức bực bội đây mà, anh ba Trương xua tay: “Được rồi được rồi, hồi mẹ còn khoẻ khoắn mẹ chả thiên vị nhà mình nhất còn gì. Giờ mẹ ốm đau chúng ta phải đứng ra lo lắng là đúng rồi. Thôi, em ở nhà chăm sóc mẹ nhá, anh đi đây.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây