Triệu Đại Phi chạy lại đỡ Văn Trạch Tài, nhận tiện chỉ vào cánh tay bị thương, tiếp tục thêm mắm dặm muối: “Đây, mọi người nhìn đi. Chỉ vì hôm qua sư phụ tôi không đồng ý cho ông ta cái cửa hàng mà ông ta ghim thù. Nhân lúc trời tối liền tập kích đánh gãy tay sư phụ tôi. Xương cốt tổn thương, chắc phải mấy tháng mới liền lại được. Haizzz, đến là khổ!”
Ông Văn choáng váng chới với, nhất thời không theo kịp tiết tấu. Còn Văn Trạch Dũng thì hai mắt sáng lấp lánh đầy vui mừng và ngưỡng mộ. Cừ quá cha ơi, hôm qua nói đánh, hôm nay thằng khốn đó liền băng bó luôn. Đúng là cha của con, có chí khí, nói được làm được!
Xui thay, cái thái độ vui mừng khi thấy anh trai gặp nạn ấy đã lọt vào tròng mắt tất cả mọi người. Ai cũng bàng hoàng, khiếp sợ với cái gọi là ruột thịt này.
Và thế là cơn bão phẫn nộ ào ào ập tới: “Văn đại sư, cái loại cha như vậy không nhận còn hơn!”
“Đúng đấy, đại sư đâm đơn kiện đi, chúng tôi ủng hộ ngài.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây