Trong khi ấy, Văn Trạch Dũng ngồi bên cạnh cứ nghệt mặt ra, đầu óc lung tung rối loạn không biết phải làm gì để đối phó. Rõ ràng đêm qua hai cha con đã bàn tính cẩn thận và đưa ra một kế sách không thể vẹn toàn hơn. Đó là dùng tội danh bất hiếu áp chết Văn Trạch Tài. Cứ chắc mẩm phen này thắng đậm, nào ngờ mọi thứ đi lệch quỹ đạo, rối tung như canh hẹ, không biết đường đâu mà gỡ.
Mãi một hồi lâu sau, tưởng chừng câu chuyện lại lần nữa đi vào bế tắc thì ông chủ tiệm tạp hoá bất ngờ la lên: “Là ông ta, chính là ông ta!”
Ông Văn dựng đứng lông mày, đùng đùng nổi giận: “Bố láo! Tôi đi qua tiệm tạp hoá nhà ông khi nào? Trên người không có một cắc thì đi ra tiệm tạp hoá làm chó gì?”
Ông chủ tiệm cười đểu: “Ừ, đúng là ông chưa vào tiệm nhà tôi, bộ dạng ngày hôm nay cũng khác xa với hôm qua. Nhưng mà giọng nói thì vẫn vậy, không lẫn đi đâu tí nào. Lỗ tai tôi thính lắm, không qua được tai tôi đâu!”
Nói đoạn, ông chủ tiệm xoay người về phía đám đông, giải thích thêm: “Lúc ấy sau khi Văn đại sư đã rời đi rồi, người đàn ông này còn phun nước bọt chửi với theo nữa cơ. Đến tôi là người ngoài nghe còn bực mình nữa là. Chả hiểu tại sao một người đàng hoàng, tốt bụng như Văn đại sư lại dây phải cái lão già ngang ngược, vô lý như thế này.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây