Chu quản gia đưa thuốc cho Chu Thất thúc. Đợi lão uống xong, ông ấy mới nhẹ giọng thông báo: “Thuộc hạ đã truyền tin tới chi nhánh Giang Hoài, nhưng không ai hồi đáp. Xem ra cũng đã bị đương gia thu phục mất rồi.”
“Cái…cái gì?” Chu Thất thúc quay cuồng đầu óc, choáng váng mặt mày, còn chưa kịp bám lấy tay quản gia thì đã ngã lăn quay xuống đất.
Chu quản gia chỉ lẳng lặng đứng nhìn, không hề có ý định đỡ dậy. Phía sau, đám hạ nhân vẫn bận rộn dọn dẹp phòng ốc, như thể không ai trông thấy Chu Thất thúc đang nằm bẹp dưới đất.
Toàn bộ sự việc đều được Xuân Yến đứng ngoài cửa sổ thu hết vào mắt. Sau khi về phòng, nó liền nắm lấy tay chú Chung để truyền tin. Chú Chung cũng ngỡ ngàng vô cùng, vội vàng kéo mọi người lại thảo luận: “Không ngờ Chu quản gia lại to gan lớn mật tới vậy. Mà cứ cho là bọn họ đang diễn kịch đi thì Chu Thất thúc cũng đâu cần đẩy bản thân vào chỗ khốn cùng và nhục nhã như vậy. Huống hồ chúng ta đâu phải Chu Bát thúc. Tính ra lão còn chưa biết chúng ta là ai cơ mà, thậm chí còn chẳng có tính uy hiếp bằng phe đương gia ấy chứ.”
Liệu có cần thiết phải bày một trận lớn tới vậy không?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây