Ấy vậy mà Chương Toàn chả cảm thấy gì, thậm chí tinh thần còn phấn chấn lạ thượng: “Cuối cùng thì tôi cũng có mặt mũi đi gặp mẹ rồi.”
Lời nói thì vui đấy nhưng sao khoé mắt lại cay cay, Văn Trạch Tài vội xoay mặt sang chỗ khác, đè nén cảm xúc bi thương và chua xót.
Nhìn bằng hữu đang từ từ đi vào chỗ chết, thử hỏi có ai không đau lòng cho được. Tiếc thay, Văn Trạch Tài và chú Chung chẳng thể giúp được gì, chỉ còn biết cố gắng khiến cho nguồn cơn của mọi tội lỗi - lão già Chu Thất thúc chết càng đau đớn, càng tức tưởi càng tốt. Bắt lão phải trả cái giá xứng đáng cho những đau thương, mất mát mà biết bao người vô tội đã phải hứng chịu.
Sau khi nhận được tin tức từ Bắc Kinh, đêm hôm ấy, Viên Vệ Quốc lại lẻn vào Thượng Dương.
Và cũng như mọi khi, địa điểm họp mặt là tại thư phòng của lão đương gia.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây