Mắt đối mắt một lúc lâu, lão đương gia mới chầm chậm cất lời: “Khách nửa đêm nửa hôm ghé thăm, này trà…”
Viên Vệ Quốc trực tiếp cắt ngang: “Đương gia không cần khách sáo, trà lúc nào uống chả được.
Giờ chúng ta cứ bàn xem nên đối phó Chu Thất thúc thế nào trước đi đã.”
Lão đương gia chồm qua, nhanh như cắt vồ lấy yết hầu của Viên Vệ Quốc, trầm giọng đe doạ: “Ngươi là kẻ nào mà dám có ý nghĩ ngông cuồng với Thất thúc của Chu gia chúng ta?”
Viên Vệ Quốc vẫn thẳng lưng đường hoàng, chẳng chút sợ hãi: “Đương gia, nếu ông có một chút thông minh thì hẳn nên biết đây chính là thời cơ tốt nhất. Và có lẽ Chu Thất thúc cũng rất rõ điều này. Nếu tôi đoán không lầm thì lão ta đã sắp xếp tai mắt ở bên cạnh ông, theo dõi nhất cử nhất động của ông, hàng ngày đều báo cáo tình hình ở Thượng Dương cho lão nên về cơ bản ông không có cơ hội động thủ. Nhưng nếu kết hợp với một người ngoài như tôi thì khác. Chúng ta nội ứng ngoại hợp. Tôi từ ngoài xông vào gây nhiễu loạn người của lão, ông ở trong này giả bộ một chút thế là thành công thôi. Chẳng hay đương gia cảm thấy cách này thế nào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây