Mà không phải con gái ruột?!
Lời này như sét đánh ngang tai, Chương Toàn bàng hoàng thiếu chút nữa làm rơi luôn chiếc bình. Cũng may Văn Trạch Tài nhanh tay lẹ mắt chộp kịp.
Anh nhướng mày khó hiểu: “Sao vậy? Chú không phát hiện ra à? Thế làm sao mà chú quen con bé?”
“Chú…chú…” Chương Toàn run rẩy bám lấy mép bàn ngồi xuống ghế: “Cô ấy bảo Xuân Ni rất đáng thương. Con bé bị cha mẹ bỏ rơi, cô ấy nhặt được nó ở cổng thôn. Bởi vì thấy mặt mày nó hao hao chú cho nên liền đem về nuôi. Cô ấy cũng không để con bé gọi bằng mẹ vì nghĩ chắc chắn rồi có ngày chú sẽ quay về. Khi đó có đứa con gái nuôi ở bên chăm sóc, phụng dưỡng sẽ tốt hơn.”
Ngoài ra còn một lý do khác nữa. Cô ấy đã gả chồng, nếu để Xuân Ni gọi bằng mẹ. Rồi khi chú về lại gọi bằng cha. Như vậy há chẳng phải sẽ khiến mọi người hiểu lầm hay sao.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây