Thấy vậy, Văn Trạch Tài liền nói: “Tuy chú không biết cháu có mục đích gì, nhưng chú vẫn sẽ tính cho cháu một quẻ.”
Cô bé ngỡ ngàng ngẩng phắt đầu dậy, vùng vằng thoát khỏi tay người đàn ông rồi lấy một đồng tiền ra đặt lên bàn: “Chú tính cho cháu với.”
Giọng nói bây giờ hoà nhã, dễ thương hơn ban nãy rất nhiều.
Văn Trạch Tài thu tiền, bắt đầu phán: “Người bình thường chỉ có hai bên chân mày, nhưng của cháu lại tách ra làm ba thế nên xuất hiện hai mi tâm. Mi tâm, một cái thuộc về thân, cái còn lại thuộc về hồn. Chính vì thế cho nên ban đêm cháu hay gặp mộng mị, ngủ không yên giấc. Kỳ thực những lời cháu nói cũng không hẳn là sai, chẳng qua trình tự đã bị đảo lộn, đúng không?”
Cô bé ngây ngẩn ngồi đần ra vì đúng quá. Tới lúc này, nó mới tâm phục khẩu phục chịu khai thật: “Đúng vậy, ban nãy là cháu nói bậy. Đêm đầu tiên cháu mơ nhặt được tiền nhưng lúc cầm lên tay lại biến thành trứng vịt. Đêm hôm sau cháu mơ mình đi tới bờ ao tìm tiền rơi, xong bị đám vịt rượt đuổi. Cháu trượt chân té ngã, đè vỡ trứng dưới đất nên bị chúng mổ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây