“Sáng hôm sau tôi đưa vợ con tới nhà cha vợ chúc Tết. Vừa hay phải đi ngang qua cổng nhà Vương Nhị, nhưng tất cả đều bình thường, chẳng có chuyện lạ nào xảy ra cả.”
Bởi vì khi ấy vội đi chúc Tết cho nên Tôn Vĩnh Minh không tiện ghé Vương Nhị tìm hiểu rõ ràng sự tình đêm 30. Tuy nhiên lúc ghé nhà ngoại thì tình cờ cũng gặp chị vợ về chơi, cha vợ có ý muốn giữ vợ hắn lại một đêm thế là Tôn Vĩnh Minh đồng ý ngay, chỉ trò chuyện dăm ba câu lấy lệ rồi một mình nôn nóng quay trở lại nhà Vương Nhị.
“Rõ ràng đêm giao thừa tôi không hề đánh bài nhưng Vương Nhị lại khăng khăng khẳng định là tôi có đánh. Còn nói gì mà số tôi đỏ, thắng liên tiếp. Nhưng chỉ chơi chừng nửa tiếng là phải buông bài đứng dậy vì vợ tôi tới kêu về.”
Kể tới đây, sắc mặt Tôn Vĩnh Minh trắng bệch vì sợ hãi. Bởi vì trong ký ức của hắn, vợ vẫn luôn ở nhà cùng các con và hắn không hề bước chân vào nhà Vương Nhị chứ đừng nói tới chuyện thắng bài.
Tuy nhiên nếu là lời của một mình Vương Nhị thì còn có thể cho là thằng bạn cố ý trêu chọc, đằng này cả Vương gia đứng ra làm chứng nói hắn thằng bài liên tiếp, hơn nữa còn xác nhận vợ hắn tới tận cửa và hai vợ chồng ra về cùng nhau.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây