Thời gian đầu vẫn còn có thể ăn được đôi chút, nhưng càng ngày sẽ càng ít dần, cho tới khi không ăn được gì nữa là hết cách, vô phương cứu chữa.”
Văn Trạch Tài nói tới đâu, mặt hai vợ chồng anh ba Lý tái dại tới đấy. Cẩn thận ngẫm lại thì trình tự đúng thật là như vậy, đầu tiên là không khóc không cười, sau đó là bỏ ăn, đến giờ thì cả ngày nằm ngay đơ như khúc gỗ, không buồn há miệng ọ ẹ gì.
Quá hoảng loạn, chị ba Lý nhào tới mép giường khóc lóc thảm thiết: “Ôi con tôi…giờ mẹ phải làm sao đây con ơi…”
Anh ba Lý cũng đỏ hoe đôi mắt: “Đại sư, Cẩu Đản bọn nó đã hai ngày không ăn uống gì rồi…”
Văn Trạch Tài khẽ nhíu mày: “Trước tiên nấu nồi cơm chắt lấy nước. Rồi đi tìm quanh đây xem có cây dã hương (1) nào không, tốt nhất là loại một năm tuổi đổ lại, nhổ hai cây về đây, nhớ là phải đánh cả gốc. Đem về bỏ vào bình rồi đặt ở trái phải hai đầu, sát cạnh mép giường. Làm vậy không bao lâu tụi nhỏ sẽ ăn được chút ít.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây