“vâng vâng, khổ lắm, thật sự rất rất khổ, khổ vô cùng tận…” Được dịp, Trình Ngưu nước mắt nước mũi tèm lem bắt đầu kể lể.
Lão ỉ ôi than vãn đủ điều, Viên Vệ Quốc và Văn Trạch Tài cũng chẳng thèm cắt ngang. Thẳng tới khi lão tự quê tự ngừng thì Văn Trạch Tài mới tiếp tục: “Nói như vậy nếu giờ thằng con trai ông lăn đùng ra chết, há chẳng phải công sức bao năm nay ném xuống sông xuống biển hết hay sao?!”
Giọng anh nhẹ tênh nhưng đậm chất cảnh cáo, hăm doạ khiến lão Trình Ngưu sợ xanh máu mặt: “Đừng mà đừng mà, xin các đại ca tha mạng, đừng giết con tôi, bắt tôi làm gì cũng được, xin hãy tha cho con trai tôi…”
Trình Ngưu đâu phải dạng đầu óc chậm phát triển. Chỉ cần nghe hơi là nắm được ẩn ý rồi vậy nên lão không ngần ngại thể hiện thành ý với hy vọng đổi lấy bình yên cho hai cha con.
Cũng may lão già thông minh thức thời đấy, Văn Trạch Tài hài lòng nâng lão đứng dậy: “Cũng không có gì khó khăn, chỉ cần cho thằng em vợ ông uống cái này là được. Còn lại những việc khác ông không cần nhúng tay vào. Nếu ngoan ngoãn nghe lời thì sóng yên biển lặng. Bằng không, thằng con trai ông đừng mong sống được tới sáng mai!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây