Cẩn tắc vô áy náy không bao giờ là thừa, Văn Trạch Tài dặn dò Tần Dũng: “Chú nhờ bạn bè để mắt tới bọn họ, đặc biệt là những đối tượng mà người nhà họ thường xuyên lui tới.”
Trình Đại Anh cùng Võ Xương Quốc bệnh tật dề dề, đến đứng còn chả vững thì làm sao ra ngoài kết giao bạn bè. Vậy nên những người sẵn sàng bỏ công bỏ sức giúp đỡ bọn họ chỉ có thể là người thân trong nhà mà thôi. Cứ tập trung bám sát, chắc chắn sẽ lần ra manh mối.
Tuy Trình Đại Anh và Võ Xương Quốc nằm ở hai bệnh viện khác nhau nhưng được cái khoảng cách hai nơi tương đối gần nên công tác giám sát cũng không mấy vất vả.
Nghe Văn Trạch Tài phân phó, Tần Dũng gật đầu ngay. Nhưng ngẫm nghĩ một lát, cậu lại hỏi: “Trong hai người này đại sư cảm thấy ai có hiềm nghi lớn hơn?”
Đã từng làm công tác trinh sát trong quân đội nên Tần Dũng rất có nghiệp vụ giám sát. Chỉ cần cho cậu ấy biết đối tượng cần tập trung theo dõi, cậu ấy sẽ có cách để thu được hiệu quả cao nhất, vừa không tốn công vô ích lại vừa không để cá lọt lưới.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây