Điền Tú Phương ôm quần áo khô đi vào, vừa hay nghe được lời này. Liếc mắt thấy xấp giấy màu vàng, cô liền xoay người đóng chặt cửa phòng rồi mới quay lại hỏi: “Không đủ dùng hả anh?”
Văn Trạch Tài khẽ thở dài: “Chỉ còn mỗi ba tờ.”
Trước vẻ mặt tiu nghỉu của anh chồng, Điền Tú Phương tủm tỉm báo tin: “Trùng hợp quá, lúc chiều anh cả mới gọi điện lên xong. Anh ấy bảo đang chuẩn bị lên thăm nhà mình. Chắc lâu không thấy mình về nên ông bà sốt ruột, giục anh ấy đi xem thế nào.”
Văn Trạch Tài thoáng sửng sốt rồi ngay sau đó mừng rỡ bật cười. Đúng là thật tình cờ và thật bất ngờ mà, chẳng khác nào buồn ngủ lại gặp chiếu manh!
Sáng sớm hôm sau, Văn Trạch Tài đi ra Cung Tiêu Xã đánh điện về thôn. Người nhận là Điền đội trưởng, anh liền nhờ cha vợ chuyển lời giúp: “Phiền anh cả đi giúp con lên huyện thành một chuyến. Tới ngõ Mộc Trung, hỏi nhà ông Dương. Ngày xưa ông ấy đòi 1 phiếu gạo loại một cân cho 20 tờ giấy hoàng cốt tương, còn bây giờ có thay đổi gì không thì con cũng không rõ nữa.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây