Rõ ràng đại sư phán là đại kiếp nạn đấy, vạn nhất không thoát được thì chẳng phải đi đời nhà ma à? Gì thì gì cũng nên bảo toàn tính mạng chứ, đằng này chết ngoéo rồi thì lấy gì để hưởng may mắn với chả phúc khí?
Liếc nhìn khuôn mặt mông lung mờ mịt của thằng bạn, Viên Vệ Quốc chầm chậm giải thích: “Nếu kẻ cắp thực sự là Mông Cương, vậy thì không khó lý giải. Chính ông cũng đã nói rồi còn gì, trước đây hắn xui xẻo cùng cực, động tí là vỡ đầu chảy máu, bệnh tật dề dề. Thế nên đối với một người như hắn, sống thêm được ngày nào là mừng ngày đó. Đằng này lại còn được bình bình an an, thuận buồm xuôi gió suốt mười mấy năm trời, hắn mong còn chả kịp lấy đâu ra tâm tư suy xét có vượt qua được kiếp nạn hay không?!”
Nói trắng ra thì, chính đối phương cũng đang ôm may mắn, hy vọng có thể thành công bước qua đại kiếp nạn lần này, như vậy thì nửa đời còn lại hắn có thể thoải mái tự tại, sống không ưu không phiền. Nói đến cùng cũng vẫn là đánh cuộc cả thôi, bởi hiện giờ chưa ai dám nói chắc một điều gì!
Còn về phần Mông Nghĩa, tuy rằng mười mấy năm bị cướp mất vận mệnh nhưng trí óc cậu ấy vẫn phát triển bình thường, vẫn là một người rất thông minh và nhạy bén. Chỉ cần Viên Vệ Quốc vạch ra sơ sơ vài điểm là cậu nắm bắt được vấn đề ngay.
Lơ đãng hướng mắt về phía cánh cổng trường đại học nằm sừng sững cách đó không xa, Mông Nghĩa chợt nhớ tới lời dặn dò của Văn Trạch Tài trước đó. Cậu sờ sờ cằm nảy ra chủ ý: “Trước khi đi, Văn đại sư đã dặn đi dặn lại phải cách xa Mông Cương. Ông bảo nếu tôi cố tình tiếp cận hắn, thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây