Mông Nghĩa ngửa cổ cười ha ha, cười tới độ chảy cả nước mắt.
“Được lắm, haha, tôi sẽ chống mắt lên chờ coi rốt cuộc Mông Cương có phải là kẻ đó hay không. À đúng rồi đại sư, hạn huyết quang tai ương này có nghiêm trọng lắm không?”
Văn Trạch Tài mở ngăn kéo, rút ra một tờ giấy hoàng cốt tương, đưa cho Mông Nghĩa rồi nói: “Cắn đầu ngón tay, dùng máu viết ngày sinh tháng đẻ của mình xuống đây.”
Riêng chuyện này, một giọt tinh huyết không thể nhìn thấu ngọn nguồn. Bắt buộc phải chịu đau đớn da thịt thì mới mong nhìn được chút ít thiên cơ.
Rất may, Mông Nghĩa không sợ đau. Cậu dứt khoát cắt phập một cái rõ mạnh, đến độ Viên Vệ Quốc đứng lấp ló ngoài cửa cũng cảm thấy tê tái tâm hồn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây