Canh Tư Tuệ đột nhiên đứng bật dậy, tóm chặt lấy cổ áo Triệu Đại Phi, nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Mày biết cái gì mà nói? Mày có biết tao đã phải sống khốn khổ khốn nạn thế nào không? Dựa vào cái gì mà mày dám lên lớp tao?”
Đáng tiếc, Triệu Đại Phi chẳng phải kiểu đàn ông thương hoa tiếc ngọc. Cậu thẳng tay gạt phắt ả ra, chỉ thẳng vào mặt mà chửi: “Dựa vào cái gì á hả? Dựa vào mấy đứa trẻ còi cọc ốm yếu, rõ ràng có cha có mẹ mà còn thua cả những đứa mồ côi. Dựa vào dấu vết đòn roi mà chính mẹ đẻ đã lưu lại trên thân thể chúng. Và cuối cùng là cô, trong lòng cô rõ hết tất cả nhưng cố tình làm ngơ, sống chết không chịu chấp nhận hiện thực!”
Động tĩnh trong này quá lớn, bắt đầu thu hút sự hiếu kỳ của quần chúng đi đường. Một vài người cố tình thả chậm bước chân, tò mò ngó nghiêng hóng chuyện.
Văn Trạch Tài gõ nhẹ xuống mặt bàn, Triệu Đại Phi vẫn đang giận sôi người nhưng cũng đành ngoan ngoãn bước về, nghiêm chỉnh đứng sau lưng sư phụ.
Còn Tần Dũng thì dẫn bốn đứa nhỏ vào dãy ghế phía trong, để chúng tự ngồi chơi ở đó.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây