Văn Trạch Tài nhún vai cười: “Một khi cô đã bước vào cửa hàng chúng tôi thì cô chính là thượng khách. Chúng tôi đương nhiên sẽ không dối gạt khách hàng của mình.”
Canh Tư Tuệ cẩn thận nhận lại con gái, động tác nhỏ nhẹ, ánh mắt trìu mến hơn ban nãy rất nhiều: “Nếu đại sư đã nói vậy thì tôi đây cũng tạm tin hai phần. Đúng là sau khi sinh nó ra, cứ tưởng mất vị trí công tác rồi ấy chứ nhưng cuối cùng vẫn giữ lại được, quả là có may mắn, có tài vận thật!”
Lời này khiến Văn Trạch Tài suýt rớt tròng mắt. Ai cho cô ta cái tự tin đó vậy, tài vận là của đứa bé, đâu liên quan gì tới cô ta đâu chứ. Hai con người hai số mệnh hoàn toàn khác biệt mà!
Tuy nhiên một lần nữa, Canh Tư Tuệ chẳng đoái hoài gì tới thái độ của những người xung quanh, mà chỉ mải mê chìm đắm trong thế giới của riêng mình. Cô tự nói tự cười tíu tít: “Tôi còn bốn đứa con gái nữa, đợi chiều nay sẽ dẫn chúng nó tới đây nhờ đại sư xem giúp.”
Dứt lời, cô ta bồng con đi thẳng, chả thèm chào hỏi ai và cũng chẳng cần biết đại sư có nhận lời hay không.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây