Moá, anh em như quần, Văn Trạch Tài chửi thầm một câu. May thay lúc này anh tinh mắt nhìn thấy một cái bóng quen thuộc ở phía xa xa. Thế là anh dùng hết sức bình sinh, lao về hướng đó như tên bắn, nhanh chóng núp sau lưng vị cứu tinh.
Gần như ngay tức thì, Điền Kiến Quốc cũng đuổi đến. Đang lúc định quất gậy trúc xuống thì một tiếng thét quen thuộc dội thẳng vào tai: “DỪNG - TAY!”
Theo quán tính, Điền Kiến Quốc phanh kít lại, bàng hoàng nhận ra người đang đứng trước mặt chính là Điền đội trưởng uy phong thần võ, mặc dù rất không cam lòng nhưng anh cũng đành quăng cây gậy xuống vệ đường.
Cuối cùng cũng hạ vũ khí, Văn Trạch Tài lập tức há miệng thở lấy thở để, chứ nãy giờ sợ gần chết, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thoát thân, nào còn nhớ đến việc hít vào thở ra. Đợi hô hấp ổn định, Văn Trạch Tài mới ló đầu ra, khổ sở giải thích: “Ban nãy người mà em với Đại Phi nhắc tới chính là tên Trương Kiến Quốc ở trên trấn. Hắn tính lừa tụi em gánh tội thay cho nên tụi em mới lấy gậy ông đập lưng ông. Anh cả à, có phải anh hiểu lầm sang người nào khác không?”
Điền Kiến Quốc trừng lớn mắt: “Trương Kiến Quốc là dân giang hồ, mày quan hệ với nó làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây