Văn Trạch Tài không trả lời, bàn tay siết cổ càng gia tăng lực đạo.
Cảm giác được sự đe doạ, Trần Tiểu Lan vội vàng thay đổi thái độ: “Tôi biết cha tôi có lỗi với Tống Thiện Dân, nhưng chết thì cũng chết rồi, có làm gì cũng đâu thể sống lại được. Chi bằng chúng ta ngồi xuống thương lượng, bất kể Tống gia muốn thứ gì, chỉ cần trong khả năng của Trần gia, chúng tôi hứa sẽ tận lực thoả mãn nhu cầu của các người.”
“Tôi không phải người của Tống gia!”
Trước khi chìm vào hôn mê bất tỉnh, Trần Tiểu Lan chỉ kịp nghe một câu nói ngắn ngủi bằng chất giọng khàn khàn già cỗi.
Văn Trạch Tài hừ lạnh, hất cô ta xuống đất rồi phủi tay đi thẳng vào cửa sau của toà từ đường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây