Và cũng bởi tư chất hơn người hay còn được Chu gia tâng bốc là thiên phú trời ban cho nên Chu Thanh Sơn càng kiêu căng phách lối. Dù ở trong nhà hay ra đường thì đều quen cái thói coi trời bằng vung, nhìn đời bằng nửa con mắt.
Đợt này dã thuật sư từ khắp mọi miền ồ ạt đổ về Hà thềm lục địa, dĩ nhiên Chu gia phải cử người giỏi nhất tới để hốt trọn mẻ lưới.
Đám người Chu Thanh Sơn đến Hà thềm lục địa trước cả Chương Toàn và chú Chung. Tuy nhiên sau khi qua sông, Chu Thanh Sơn không vào việc ngay mà lại sử dụng mệnh thuật để bắt cóc một cô nương dung mạo thanh tú mà hắn vô tình gặp trên đường.
Kể tới đây, Chương Toàn không nén nổi vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ: “Chả hiểu trùng hợp thế nào, tụi chú lại thuê trúng nhà nghỉ mà bọn nó đang ở, thế mới tài chứ. Vừa liếc mắt một cái là chú biết cô gái kia có vấn đề rồi. Thế là chú liền ghé tai lão Chung bàn bạc. Và rồi, không những phá hỏng chuyện tốt của thằng nhãi họ Chu kia, mà còn…khụ khụ…suýt chút tiệt luôn đường con cái của nó nữa chứ!”
Trương đại sư giật bắn mình, vội vàng khép chặt hai chân. Ôi mẹ ơi, chỉ nghe thôi đã thấy thốn tới tận rốn luôn rồi!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây