“Haha, bộ anh tính lừa con nít chắc, nhìn anh một thân khí phách cùng học thức thế kia, bảo là con nhà nghèo liệu có ai tin nổi không? Nực cười thật đấy, ha-ha-ha…”
Cậu thanh niên phá lên cười, những người chèo thuyền xung quanh cũng cười rộ lên, tạo thành một bản hợp xướng rất lớn, cũng rất vang. Lúc thì đinh tai nhức óc dội thẳng vào màng nhĩ, lúc lại văng vẳng như truyền tới từ tít tận nơi xa.
Tiếng cười đọng lại trong không khí rất lâu, dai dẳng, kỳ quái và vô cùng đáng sợ.
Không hề do dự, Văn Trạch Tài rút ra ba đồng tiền vàng nắm trong lòng bàn tay, đồng thời thản nhiên nói cười: “Con nhà nghèo thì vẫn có thể ăn mặc đàng hoàng, còn khí phách và học thức đều có thể có được thông qua rèn luyện và tích luỹ từ cuộc sống thường nhật. Này người anh em, chúng ta vẫn nên quay lại nói tiếp về chuyện nhà họ Trần đi.”
“Chuyện nhà họ Trần?” Cậu thanh niên đột ngột dừng mái chèo, sau đó xoay mặt lạnh giọng chất vấn: “Vì cái gì mà ngươi cứ muốn hỏi chuyện Trần gia?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây