“Chồng ơi…chồng ơi…dậy đi, đừng ngủ nữa chồng ơi…”
Văn Trạch Tài nặng nề hé mi. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là gương mặt xanh xao, tiều tuỵ của vợ. Anh nhíu mày không vui: “Sao em gầy quá vậy?”
Bởi vì lâu ngày không nói chuyện cho nên giọng anh khản đặc, nói gần như không ra tiếng.
Thấy vậy, Triệu Đại Phi vội vàng rót chén nước ấm, nhẹ nhàng nâng đầu sư phụ dậy, cẩn thận đút từng chút một: “Còn sao nữa, sư phụ hôn mê bao nhiêu ngày là sư mẫu mất ăn mất ngủ bấy nhiêu ngày đấy.”
“Anh tỉnh là tốt rồi, em không sao”, Điền Tú Phương mỉm cười, dùng sức lau sạch nước mắt rồi nhìn về phía người thanh niên cao gầy đang đứng bên cạnh Viên Vệ Quốc: “Chồng à, lần này nhờ vị tiên sinh mà sư phụ Thiên Nam mời về cho nên anh mới tỉnh lại được đấy.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây