“Suỵt! Khe khẽ cái miệng thôi không em nó thức bây giờ!”, dì Chúc nghiêm giọng nạt nhưng đáy mắt ánh lên niềm vui mừng khôn xiết. Nói đoạn, dì quay sang đứa con gái lớn đang ngồi cạnh mép giường: “Con cũng tranh thủ nằm xuống nghỉ lưng chút đi, để mẹ trông em cho, yên tâm đi, tình hình đêm nay thế nào sáng mai mẹ sẽ thuật lại cho thằng Dũng nghe.”
Nhìn quầng mắt mẹ thâm đen vì thiếu ngủ, Chúc Hoa Mai xót xa vô cùng. Cô vươn tay nắm lấy tay mẹ, ráng nặn ra một nụ cười: “Mẹ đi nghỉ trước đi, con không mệt, để con canh chừng cho.”
“Đứa nhỏ ngốc này!”, dì Chúc lật tay, khẽ đánh yêu con gái một cái: “Nếu con không ngủ ngày mai sao đủ tỉnh táo đi làm. Không cẩn thận bị quản lý trách mắng thì chết.”
Vốn dĩ quản lý phân xưởng đã có sẵn thành kiến với hai chị em thành ra nghe mẹ nói vậy, Chúc Hoa Mai liền thè lưỡi rụt cổ rồi ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh em gái.
Ngồi bên thành giường ngắm nhìn hai đứa con gái bảo bối, khoé miệng dì Chúc bất giác gợn lên nụ cười hạnh phúc. Từ nhỏ tới lớn, chúng đều ngủ chung trên một chiếc giường thế này, giá kể tụi nhỏ cứ bé bỏng mãi trong vòng tay của cha mẹ thì tốt biết bao. Nhưng rồi gương mặt xanh xao tái nhợt của Chúc Hoa Lan đã nhanh chóng kéo dì quay trở lại thực tại, ý cười trên mặt lập tức tiêu tán nhường chỗ cho những ưu sầu, phiền não giăng đầy.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây