“Trời ơi, sao đổ quá trời nước mà chúng vẫn không rớt xuống?” Anh hai Từ ngồi xổm xuống trước giường, mặc dù sợ nhưng vẫn tò mò dán chặt mắt vào đống trùng tua tủa.
“Bởi vì miệng chúng cắn chặt vào da thịt rồi, cái phần thò ra bên ngoài này chỉ là chân thôi”, Văn Trạch Tài giải thích đơn giản, ngắn gọn nhưng lại có sức công phá cực lớn, khiến anh hai Từ hoảng hốt, ngã bật ngửa ra sau.
Lát sau, Tần Dũng và anh cả Từ quay trở lại cùng những món đồ cần thiết. Văn Trạch Tài kiểm tra sơ qua một chút rồi dùng phiến trúc lần lượt gạt hết đồng trùng ở cả hai chân chú Từ vào trong bình. Xong xuôi, anh lại sai Tần Dũng đi múc một chén nước sạch đổ vào bên trong. Tức thì, đám trùng kết lại với nhau, nằm yên bất động nom không khác nào đống bùn nhão nhoét, vô hại.
Từ gia lại một lần nữa mắt tròn mắt dẹt, không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mặt.
Căn dặn Tần Dũng đóng chặt miệng bình, Văn Trạch Tài quay qua rút kim châm phía sau gáy chú Từ. Cơ hồ ngay lập tức, chú mở mắt tỉnh táo bình thường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây