Thời gian chậm chạp trôi qua, mặt trời gần lên đỉnh rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng đại sư đâu, sốt ruột quá thím Từ định đi tìm thì may thay nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc đang từ từ tiến lại gần. Thím mừng quýnh cả lên: “A Văn đại sư, cuối cùng thì thầy cũng tới rồi.”
“Chào thím, ngại quá bắt thím đợi lâu”, Văn Trạch Tài thoáng chút áy náy.
Thực tình đây là lần đầu tiên anh và Tần Dũng đến trấn Thanh Phong, cả hai anh em đều lớ nga lớ ngớ không biết đường biết lối. Mà cũng tại đường xá ở đây ngoằn ngoèo, rắc rối quá, nó không hề có trục đường chính mà toàn các con đường nhỏ đan xen, cắt ngang nhau. Cứ đi một đoạn là lại bắt gặp ngã rẽ, hai anh em toát cả mồ hôi suýt chút lạc đường mấy lần, cũng may có la bàn cứu nguy chứ đi vo thì chẳng khác nào lạc vào mê cung.
Mặc dù đích thực đứng đợi mỏi cả chân nhưng thím Từ vẫn tươi cười như hoa: “Không lâu tẹo nào, thím vừa ra là gặp thầy ngay đấy. À, hai thầy đã ăn gì chưa, đi về nhà đợi thím nấu ù một tí là xong ngay.”
Văn Trạch Tài vội xua tay: “Thôi thôi thím ơi, chúng cháu ăn rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây