“Cũng được thôi, nửa giá trả lời nửa câu.” Văn Trạch Tài hất ra hiệu cho thằng đệ thu tiền.
Văn Trạch Quyên cắn cắn môi, thấp giọng nói: “Nhà mình có bảo vật gia truyền thật không?
Anh biết ba mẹ giấu ở chỗ nào không?”
Văn Trạch Tài nhổm người, trả lời bằng tông giọng thì thào tương tự: “Đích thực Văn gia có bảo vật gia truyền, hiện nằm trong tay bà Văn. Còn giấu ở chỗ nào thì tôi không biết.”
Hai mắt Văn Trạch Quyên vụt sáng nhưng rất mau liền ảm đạm đi xuống. Tưởng ở trong tay ba còn dễ lấy chứ vào tay mẹ thì mệt mỏi đây. Ai chẳng biết bà thiên vị anh hai nhất, có cái gì tốt thể nào chẳng phần anh ấy đầu tiên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây