Khoé miệng khẽ nhếch để lộ nụ cười châm chọc, An Trân dứt khoát đứng dậy, thẳng lưng ngẩng cao đầu rời đi.
Từ trại giam, cô đi thẳng tới tiệm đoán mệnh chào tạm biệt anh họ.
Văn Trạch Tài ngạc nhiên hỏi: “Em muốn đi phương Bắc?”
An Trân gật đầu, mỉm cười nói: “Dạ, nhưng anh yên tâm, ở bên đó em có bạn, không sao đâu ạ.”
Điền Tú Phương và Văn Trạch Tài lo lắng liếc nhau: “Bạn có thân không, liệu có tin tưởng được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây