Đúng lúc Văn Trạch Tài đi sang, vừa hay nghe được câu chốt vô cùng đặc sắc. Anh khựng bước chân rồi rón rén xoay người quay trở về.
Hiếm khi thấy anh chồng nhà mình dè dặt như vậy, Điền Tú Phương nhịn không được bất giác bật cười.
Tiếng cười tuy rất gọn và khẽ nhưng cũng đủ thu hút sự chú ý của chị Kiều. Chị ngờ ngợ quay đầu thì ôi thôi hình như vạt áo của Văn đại sư mới vừa phớt qua. Tức thì mặt mũi chị đỏ lựng, vội xua tay phân bua: “Không không…Tú Phương à…chị không có ý đó. Văn đại sư đương nhiên không phải là đàn ông…”
Ôi trời, Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng há hốc miệng còn Văn Trạch Tài mới đi chưa bao xa thì loạng choạng suýt chút té dập mặt.
Biết mình lỡ lời, chị Kiều ra sức sửa chữa nhưng khổ nỗi càng nói càng sai, ngôn từ lộn xộn lung tung beng hết cả lên khiến Điền Tú Phương và Trần Vân Hồng được trận cười nghiêng ngả.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây