Nhìn cô em họ gầy gò ốm yếu, xiêu xiêu vẹo vẹo chực chờ sụp đổ trước giông tố cuộc đời, ngay cả Văn Trạch Tài cũng không nén được tiếng thở dài xót thương: “Cái hắn cần chỉ đơn thuần là một bức bình phong để che đậy cuộc tình sai trái, loạn luân! An Trân, giờ em định thế nào?”
Vấn đề này thuộc phạm trù chuyện nhà, không liên quan gì tới Mệnh Thuật và tướng số. Hơn nữa, anh chỉ là ông anh họ bên ngoại, không tiện nhúng tay can thiệp quá sâu. Đã thế lại còn là đàn ông rất khó để đồng cảm và thấu hiểu được suy nghĩ của phụ nữ. Vậy nên cách tốt nhất là hỏi thẳng xem An Trân muốn gì rồi sau đó từ từ bàn tính tiếp.
Nhưng mà khổ nỗi An Trân chẳng nói chẳng rằng, cứ im lặng ngồi đó cắn môi, vẻ mặt hoang mang rối bời tột độ.
Chính cái kiểu yếu đuối, nhu nhược này khiến Tần Dũng khó chịu cực kỳ nếu không muốn nói là chướng mắt. Bản thân anh thuộc tuýp người thẳng thắn, bộc trực cho nên thích giải quyết vấn đề theo hướng nhanh gọn và quyết đoán, cực kỳ dị ứng với kiểu lằng nhằng, do dự tới lui như vậy.
Anh cau chặt mày, không hề che giấu vẻ nóng nảy: “Nếu cô đã chủ động đi tìm đại sư chứng tỏ trong lòng đã có sẵn tính toán. Thôi thì cô cứ dứt khoát nói phắt ra cho rồi, đừng lấp lửng mập mờ nữa, khó đoán lắm!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây