Chưa nói xong, bà ta đã sụt sịt chấm nước mắt. Từ đầu chí cuối, An Trân chỉ cúi đầu lặng lẽ ăn, không phụ hoạ cũng chả lên tiếng an ủi. Ngược lại, Hà Hưng Chí hết gắp đồ ăn rồi lại quay sang dỗ dành: “Không sao mà mẹ, mẹ mau ăn đi kẻo nguội.”
Thấy một mình bà ta tự biên tự diễn cũng tội, Văn Trạch Tài thương tình góp vui một câu: “Thím đừng cả nghĩ. Tôi vốn ăn ít, ngày thường ở nhà ăn cơm với thịt kho tàu cũng chỉ một chén là no.”
Đang thút tha thút thít, bà Hà ngẩng phắt đầu dậy, nói nói cười cười sang sảng: “Ôi thế à, xem chừng nhà anh họ giàu quá nhỉ. Phải tôi mà có dĩa thịt kho tàu là hết bay ba chén cơm ngay.”
Khóc đấy rồi cười ngay đấy, nét mặt thay đổi còn nhanh hơn cả diễn viên, Tần Dũng nhíu mày khó hiểu. Gia đình này lạ quá, sống mà cứ phải che đậy, giấu giếm, bộ không mệt chắc?
Cơm nước xong, An Trân đi rửa chén còn bà Hà bưng quần áo dơ ra giặt. Trong chậu có cả quần áo của nam lẫn nữ, song Văn Trạch Tài để ý thì thấy đồ nữ là của bà Hà, còn đồ nam là của Hà Hưng Chí.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây