Văn Trạch Tài lắc đầu: “Chuyện tình cảm đâu ai có thể nói rõ ràng. Cứ cho là chú Viên đồng ý tiếp nhận thím Vương đi, vậy còn thím ấy thì sao. Liệu có thể vì chú Viên mà quyết tuyệt với con cái mình không? Chú Viên nói rất đúng, tới cái tuổi này rồi đâu thể xốc nổi như đám thanh niên, ích kỷ vứt bỏ tất cả để chạy theo tiếng gọi của tình yêu.”
Nhân sinh như vậy đó, ngẩng đầu chưa biết sẽ gặp ai nhưng chắc chắn một khi đã quay lưng là chẳng bao giờ gặp lại.
Bở lỡ một lần là bỏ lỡ một đời…Rõ ràng đã có duyên gặp gỡ nhưng lại chẳng đủ nợ để níu giữ nhau…
Cuối cùng, thím Vương cũng ra đi.
Trước phút chia ly, thím chỉ về phía căn nhà nhỏ nằm sát vách, nghẹn ngào nhắn nhủ: “Tôi đi rồi nhưng hy vọng mỗi ngày ông có thể sang thăm nó một chút…coi như là thăm tôi…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây