Mở miệng ra là đẩy hết tội lỗi cho người khác, trơ tráo tẩy trắng cho bản thân. Tới nước này thì không còn gì để nói nữa rồi, Chương Toàn thất vọng tràn trề: “Tống Văn Minh, chừng nào ngươi biết ăn năn hối cải thì chừng đó mới có thể quay về làm đàn ông.”
Cả người Tống Văn Minh bất giác run bắn lên, hắn ngẩng đầu nhìn Chương Toàn trân trân, mãi sau mới bàng hoàng hỏi ngược lại: “Là…là do ông làm?”
Chương Toàn híp híp mắt phóng ra tia nguy hiểm: “Nếu không phải ngươi có tật giật mình quay lại kiểm tra thì sao có thể dính bẫy, hử?! Tống Văn Minh! Dầu gì hai ta cũng mang tiếng thầy trò, vậy thì để người làm thầy này tặng cho ngươi món quà cuối cùng coi như giúp ngươi nhận thức được cái giá của sự phản bội!”
Dứt lời, Chương Toàn tập tễnh xoay người toan rời đi. Thấy vậy, chú Chung liền tiến lên đỡ lấy ông bạn già, thuận tiện để lại một câu: “Khôn hồn thì yên phận mà làm người. Bằng không chúng ta có rất nhiều cách khiến cho ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!”
Dứt lời, chú Chung lập tức dìu Chương Toàn đi thẳng ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây