Nhắc tới ông bạn già, tâm trạng của chú Chung trầm hẳn xuống, ngập tràn hoài niệm: “Chú không biết Chương Toàn bái ai làm thầy nhưng lúc chú gặp thì ông ấy đã bị vậy rồi. Đại khái là đường hình khác xa đường tiếng. Nom bộ dạng lụ khụ không khác gì ông lão sáu mươi nhưng giọng nói lại trong trẻo, thánh thót y như đứa trẻ mới lên mười.”
“Mãi sau này chú mới biết nguyên do là bởi ông ta tu luyện tà thuật, chặt đứt giai đoạn Sinh-Lão chỉ còn lại Bệnh-Tử cho nên mới xuất hiện lão tướng. Món đồ quan trọng dùng để phong bế đôi mắt của Nhiên Nhiên cũng là ông ấy tìm giúp. Haizzz, tính ra cũng phải hơn chục năm chú chưa gặp lại ông ấy rồi!”
Văn Trạch Tài liền nói: “Vậy khả năng cao là cùng một người, để cháu dẫn chú đi tìm lại cố nhân. Mà ông bạn của chú cũng xui cơ, nhận ai không nhận lại nhận ngay cái thằng phản phúc làm đồ đệ. Không những muốn cướp đoạt bí kíp tu luyện lại còn cầm dao đâm sư phụ một nhát nữa chứ. Vết thương cũng nặng lắm, hiện Chương Toàn đang nằm điều trị tại bệnh viện.”
Chú Chung giật bắn mình: “Cái gì?”
Viên Vệ Quốc cũng kinh ngạc vô cùng. Nghĩ tới đối phương là ân nhân của Chung Nhiên vì thế cậu liền sốt sắng nói: “Vậy chúng ta đi thôi, thuận tiện cho thằng khốn kia một bài học.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây