Chương Toàn ú a ú ớ rất muốn giải thích nhưng Văn Trạch Tài lại chỉ vào xấp tiền trên đầu giường, khẽ hỏi: “Không cần tiền à?”
Ngay lập tức, Chương Toàn ôm chặt cọc tiền vào lòng, nói chắc như đinh đóng cột: “Cần, cần chứ, đương nhiên là cần rồi. Không có tiền làm sao chữa được bệnh thần kinh!”
Văn Trạch Tài hài lòng, tủm tỉm cười: “Biết vậy là tốt. Thôi cha nằm nghỉ ngơi, con đi trước. Lát nữa bác sĩ tới nhớ nộp viện phí đấy!”
Tiền đã vào tay thì sao cũng được, Chương Toàn cười hi hi ha ha: “Con trai ngoan, tạm biệt.”
Tuy nhiên vừa đi được vài bước, Văn Trạch Tài liền quay phắt người lại, ý nhị dặn dò: “À đúng rồi, con cảm thấy cha cũng nên khám cả cái chỗ kia đi. Tuy rằng mới ngoài năm mươi nhưng xài nhiều quá không cẩn thận hỏng mất thì toi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây