Văn Trạch Tài lắc đầu bật cười: “Tôi có lòng hảo tâm nhắc nhở vậy mà anh không những không cảm ơn lại còn lớn tiếng mắng chửi. Thôi vậy, nửa đời sau anh cứ thong thả mà thưởng thức cơm tù đi!”
Dứt lời, Văn Trạch Tài liền đứng dậy toan rời đi.
Sự bồn chồn lo lắng lấn át tâm trí, Tống Văn Minh đảo mắt cân nhắc giây lát rồi nhanh như cắt đứng bật dậy, níu lấy tay Văn Trạch Tài: “Ấy ấy sư phụ khoan đi đã. Tại trong lòng có phiền muộn đâm ra tính tình tôi mới nóng nảy, nói năng thô lỗ, cọc cằn chứ kỳ thực cũng không có ý gì đâu. Nào sư phụ ngồi đi, có chuyện gì chúng ta vừa uống vừa nói.”
Văn Trạch Tài ngồi xuống, làm như vô tình mà hữu ý nhìn lướt qua bàn rượu thịt trước mặt.
Tống Văn Minh hiểu ý vội vàng gọi thêm món: “Anh ba, cho thêm hai đĩa đồ nhắm nữa, lẹ lẹ nha…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây