Văn Trạch Tài đủng đỉnh kéo ghế ngồi xuống, nhịp nhịp giò ra điều chuyện đó là đương nhiên, không cần bàn tới. Lát sau, anh bồi thêm một câu cho tăng phần đậm đà: “Không cùng đẳng cấp thì đừng nên so sánh chi cho tủi thân!”
Chương Toàn tức muốn hộc máu nhưng không thể làm gì được, cuối cùng đành nghiến răng nghiến lợi sai khiến: “Này oắt con! Nhanh lên, cõng tôi đi viện. Ngồi đây thêm lúc nữa chắc chết vì ức quá!”
Tuy nhiên trước khi rời đi Chương Toàn không quên nhắc Văn Trạch Tài ôm theo bình Sát trùng, không thôi bị thằng khốn Tống Văn Minh cuỗm mất là ông chết thật chứ chẳng đùa đâu!
Để cẩn thận hơn, Chương Toàn còn hạ thuật lên toàn bộ căn nhà: “Thể nào thằng chó đó cũng quay lại kiểm tra xem tôi còn sống hay đã chết. Hừ, chỉ cần nó bước vào đây một bước, tôi sẽ cho nó biết thế nào là lễ độ! Thằng phản phúc!”
Văn Trạch Tài không nói gì, kiên nhẫn đứng đợi một bên rồi cẩn thận đỡ Chương Toàn xuống núi, tiến thẳng tới bệnh viện thành phố.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây