Văn Trạch Tài vội đặt chiếc bình sang một bên, chạy lại đỡ Chương Toàn đến chỗ sạch sẽ. Kế đó anh lục tung ngăn tủ cuối giường để tìm băng gạc và thuốc cầm máu, rồi nhanh chóng xử lý vết thương cho Chương Toàn.
“Xuống tay cũng tàn nhẫn lắm, chắc đây là tác phẩm do đồ đệ cưng của ông gây ra đúng không?” Vừa nói Văn Trạch Tài vừa cố tình ấn mạnh một cái khiến Chương Toàn đau đến nhe răng trợn mắt: “Aa…nhẹ… nhẹ tay chút. Cậu muốn giết người à?!”
Văn Trạch Tài bật cười: “Xong rồi! Máu tạm thời đã được cầm. Nhưng tôi nghĩ vẫn nên tới bệnh viện kiểm tra thì hơn. Dạo này thời tiết nắng nóng, không cẩn thận mưng mủ nhiễm trùng là gay go to.”
Chương Toàn gục đầu ủ rũ, mãi sau mới bất lực thở dài: “Lần này là do bản thân tôi bất cẩn, lơ là không phòng bị cho nên mới bị nó đánh úp. Haizzz, sáng nay nó xách bao gạo lên, nói là giúp sư phụ dọn dẹp quét tước phòng ốc. Thế là tôi để nhà cho nó dọn còn mình thì ra ngoài vo gạo thổi cơm. Ai dè mới vừa quay lưng đã bị thằng khốn đó siết chặt cổ, bắt tôi khai ra nơi cất giấu tài liệu ghi chép bí thuật.”
“Bố cái thằng ngu!” Chương Toàn khinh bỉ nhổ nước miếng, “Làm gì có ai ghi bí thuật ra giấy bao giờ, tất cả tôi đều lưu hết trong đầu đây này. Nó có đào bới xới lộn hết lên thì cũng chả tìm được cái khỉ gió gì. Trong lúc hai bên giằng co qua lại, tôi đang định hạ thuật thì nó rút dao đâm tôi một nhát.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây