Suốt cả quá trình, Hoàng Chính Đạo ngồi bên cạnh chỉ biết mím chặt môi, không thốt được lời nào. Tới khi tiễn Văn Trạch Tài đi rồi, hai vợ chồng họ mới trầm mặc, mặt đối mặt nhìn nhau.
Đợi mãi không thấy chồng có phản ứng gì, Viên Hồng Tuyết chán nản tính đứng dậy xuống bếp nấu cơm thì đột nhiên Hoàng Chính Đạo quỳ phịch xuống đất, níu chặt tay vợ, nức nở bật khóc: “Vợ ơi…anh sai rồi…”
Hai hốc mắt Viên Hồng Tuyết cay xè, cô khịt khịt mũi cố ngăn không cho nước mắt chảy ra: “Lời này anh đã nói quá nhiều, tôi nghe đến phát chán cả lên rồi! Anh biết anh sai nhưng anh có chịu sửa không hay vẫn chứng nào tật nấy mặc kệ tôi ra sức khuyên can thậm chí nài nỉ, van xin anh? Chính Đạo, tôi thật sự quá mệt mỏi rồi, nếu anh vẫn cứ tiếp tục như thế này thì tôi cũng không biết mình còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đâu!”
“Sẽ không có lần sau, anh đảm bảo không có lần sau!” Hoàng Chính Đạo ôm chầm lấy hai chân vợ, oà khóc như một đứa trẻ!
Cơ thể Viên Hồng Tuyết run rẩy, đến cả trái tim yếu mền cũng bất giác run theo. Cô nhắm chặt mắt, nhẹ nhàng đặt một tay lên đầu chồng, quyết định cho chính mình và cho anh thêm một cơ hội nữa - cơ hội cuối cùng!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây