Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 463:

Chương Trước Chương Tiếp

Hoàng Chính Đạo cái gì cũng tốt duy chỉ có cái tật mê cá độ là không thể nào cai được. Nhưng lạ đời thay ông ấy không thích kiểu bài bạc tài xỉu mà lại chết mê chết mệt mấy cuộc tỉ thí thách đố nhau. Ví như chỉ cần có một người đập bàn hô to “hôm nay ai có thể uống hết hai lít rượu trắng, tôi thua chầu cơm này!”, thế là mấy bố điên cuồng tu rượu ừng ực như nước lã, bất chấp hậu quả cốt sao giành được sự tung hê, ca tụng của đám đông nhằm thoả cái tôi phù phiếm, thoả cái lòng hiếu thắng hơn thua!

“Tôi…lúc ấy tôi chỉ tưởng nó là mấy con nhộng hay côn trùng gì thôi, không nghĩ hậu quả lại khôn lường tới mức này…”

Bị vợ răn dạy ngay trước mặt khác, Hoàng Chính Đạo xấu hổ muốn độn thổ. Ông ta cúi gằm mặt, lấm lét y như đứa trẻ trốn học bị mẹ bắt được. Ngay cả Văn Trạch Tài và Tần Dũng đứng kế bên cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng.

“Ông…tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài chơi bời thì phải cẩn thận một chút, đừng bạ đâu ăn đấy rồi rước bệnh vào thân. Lần này nếu không phải nhờ Văn đại sư thì chắc có lẽ ông chết cũng không biết vì sao mình chết đâu. Hai tháng nữa, chỉ hai tháng nữa thôi, cái con gớm ghiếc này sẽ đục thủng bụng ông để chui ra ngoài, ông có biết không hả?!”

Chữ cuối cùng Viên Hồng Tuyết gần như dùng hết sức bình sinh rống thật to như để trút hết cơn uất ức, giận dữ và đâu đó có cả sự xót thương. Có lẽ cảm xúc lúc này đã bị nâng tới đỉnh điểm, vừa dứt lời một cái là chị oà khóc dữ dội, ôm mặt chạy thẳng vào phòng, mặc kệ ông chồng ngây ngốc đứng chết trân tại chỗ.


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)