Cuối cùng, anh chốt hạ: “Theo tình hình này một khi tảng đá kia hoàn toàn bị nhấm chìm cũng chính là lúc Mạnh gia lâm vào tình cảnh đoạn tử tuyệt tôn. Bởi vì mất đi Câu Giảo tức là trận pháp đã bị phá đồng nghĩa với việc đường con cái cũng bị chặt đứt.”
Nghe tới đây da đầu Mạnh Trung Quốc tê dại, rõ ràng giữa trời mùa hè nóng như đổ lửa nhưng sống lưng chú lạnh toát, gai ốc nổi khắp toàn thân: “Nhưng…nhưng…cái giữ lấy tảng đá đã không còn, tảng đá cũng lăn xuống sông mất rồi…Vậy giờ phải làm sao? Còn cách nào cứu vãn được nữa không cháu?”
Văn Trạch Tài đánh mắt quan sát tứ phía, rất tiếc anh đành phải lắc đầu: “Câu giảo tốt như vậy…miếng đất này đã không còn nữa rồi!”
Sắc mặt Mạnh Trung Quốc thoắt cái tái nhợt, Tần Dũng đứng bên cạnh cũng không nén được tiếng thở dài tiếc nuối.
Bất ngờ thay, Văn Trạch Tài chỉ tay qua hướng ngọn núi đối diện, mỉm cười nói: “Cháu thấy ngọn núi bên kia được kìa, chú nhìn xem bên dưới gốc tùng gốc bách đều có Câu Giảo.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây