Nghe con dâu phân tích, thím Trịnh cũng cảm thấy bùi bùi tai. Hơn nữa xác thực hai ngày hôm nay vẫn yên ổn bình thường, chẳng hề xảy ra chuyện gì khác lạ càng đừng nói tới tai nạn đổ máu. Thậm chí thím bắt đầu nghi ngờ năng lực của Văn Trạch Tài. Lưỡng lự một hồi, cuối cùng thím gật đầu đồng ý: “Thôi được rồi, ngày mai con ở nhà với Xuân Hương, thằng ba buổi chiều cố gắng về sớm sớm chút.”
Thoắt cái da đầu Trịnh Xuân Hương tê rần, cô luống cuống cầu xin: “Mẹ à…”
“Được rồi”, thím Trịnh nhẹ nhàng cắt ngang, vỗ vỗ tay con gái động viên: “Hôm qua với hôm nay không vấn đề gì, ngày mai chắc cũng thế thôi, con đừng có tự mình hù mình.”
Thế nhưng vào buổi chiều ngày hôm sau, khi anh ba Trịnh tan làm trở về nhà liền phát hiện cửa chính cổng chính đều đóng chặt một cách bất thường, trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tươi tanh nồng. Sống lưng anh bất giác lạnh toát, một hồi chuông cảnh báo không ngừng vang lên bởi lẽ khu vực này rất hoang sơ heo hút. Xung quanh chỉ có đồi núi rậm rạp um tùm, nhà hàng xóm gần nhất cũng nằm tít tận sườn núi bên kia, ước chừng phải đi bộ mười phút mới tới. Chẳng may xui rủi gặp phải bất trắc thì đúng là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất chẳng hay…
Không những vậy, hôm nay trong nhà chỉ có vợ và cô út, mẹ cùng bà nội đều ra ngoài hết rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây