Có trời mới biết lúc vừa bước vào đây cô sợ xém xỉu, thậm chí còn tưởng rằng mình đi nhầm cửa hàng ấy chứ. Cũng may bắt gặp nụ cười thân thiện của Văn Trạch Tài cho nên tinh thần mới được thả lỏng đôi chút.
Cô chầm chậm ngồi xuống ghế, lí nhí nói : “Tôi…tôi muốn giải mộng.”
Văn Trạch Tài gật đầu: “Mời cô nói.”
Như thường lệ, Triệu Đại Phi nhanh nhẹn bưng lên một tách trà mời khách.
Cô gái lịch sự nói cảm ơn rồi mới quay ra trình bày: “Đêm qua tôi đã mơ một giấc mơ rất đẹp, rất yên bình. Trong mơ, tôi thấy mình mặc một chiếc váy đỏ lộng lẫy kiều diễm đang bay lượn giữa không trung bao la rộng lớn. Từ trên cao nhìn xuống, núi non trùng trùng điệp điệp, tầng tầng lớp lớp tựa vào nhau tạo thành khung cảnh vô cùng hùng vĩ, đẹp đến say lòng người. À đúng rồi, tôi còn thấy cầu vồng vắt ngang sườn núi và những đám mây thì trắng nõn như đàn cừu non đang thủng thẳng gặm cỏ trên thảo nguyên xanh mướt bất tận. Rồi kế đó tôi còn trông thấy ông nội đã mất của tôi nữa. Ông đứng đấy liên tục vẫy tay với tôi. Tôi lập tức tiến tới nhưng khi vừa cầm vào tay ông thì tôi đã giật mình choàng tỉnh, chẳng kịp nói lời nào hết.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây