Trong phòng bệnh, Trần Quốc cảm thấy hơi ngột ngạt, không được tự nhiên cho lắm. Thử hỏi mình nằm đây mà luôn có một người đứng giám sát 24/24, mặt mũi nghiêm nghị không chút cảm xúc, đã thế lưng quần còn dắt khẩu súng đen ngòm nữa chứ, thách đứa nào bình tĩnh nổi đấy?! Nhưng thôi giờ mình đang thuộc diện được đãi ngộ đặc biệt mà, với lại nằm ở đây thoải mái gấp nghìn lần bị giam trong nhà lao vậy nên cố mà hưởng thụ, sướng ngày nào hay ngày đó vậy.
Tuy nhiên nằm rung đùi một lúc, cơn nghiện thuốc lại bắt đầu dằn vặt Trần Quốc. Hắn khó nhọc xoay bên nọ trở bên kia, bứt rứt khó chịu. Đang vật vã gồng mình chống chọi, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay như có cái gì đè nặng. Trần Quốc bực dọc hé mắt nhìn, tới khi xác định rõ ràng thứ đang nắm trong tay, hắn lập tức cong môi cười sung sướng. Mặc dù cả hai tay đang bị khoá chặt nhưng hút thuốc thì vẫn cứ vô tư, không có trở ngại gì.
Trần Quốc hếch mặt gọi: “Cán bộ, xin tí lửa coi. Nói không chừng nếu đầu óc thư thái biết đâu tôi lại nhớ ra chuyện gì đó thì sao.”
Phải công nhận điệu bộ của hắn cực kỳ gợi đòn chọc cho viên cảnh sát bực bội ra mặt. Nhưng cùng là đàn ông với nhau tất nhiên anh ta hiểu cảm giác thiếu thuốc khổ sở tới dường nào.
Thành ra mặc dù rất không hài lòng nhưng anh vẫn tiến tới, mồi lửa châm thuốc cho Trần Quốc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây